Thời gian dần trôi, những giáo đồ Bạch Liên giáo cách đại doanh không xa trên núi, nhìn doanh trại đằng xa, dường như bắt đầu chìm vào giấc ngủ say.
“Thời gian đã đến.” Đà chủ cầm đầu cười lạnh một tiếng: “Giờ đã là canh ba, vào thời khắc này, đám quan binh Đại Phụng đang ngủ say.”
Một nam tử bên cạnh do dự một lát: “Đà chủ, liệu có nên quan sát thêm chút nữa không? Đội quân này dù sao cũng từ Kinh Sư tới, hơn nữa chúng ta đã thấy, bọn họ lại toàn bộ khoác khải giáp, điều này ngay cả ở Binh bị đạo cũng không thể làm được. Ta thấy lai lịch của bọn họ có lẽ không nhỏ, chi bằng trước hết bẩm báo Thánh Mẫu, sau đó hãy quyết định.”
“Hừ! Do dự không quyết, còn bẩm báo Thánh Mẫu? Nếu trước hết bẩm báo Thánh Mẫu, đám quan binh này sẽ hợp sức với số quan binh còn lại ở Đông Sơn tỉnh. Thánh Mẫu trước đây đã nói, quan binh Đại Phụng có ưu thế về trang bị so với chúng ta, bởi vậy chúng ta phải vận dụng chiến thuật, chiến pháp, tận lực tiêu hao đối phương, khiến đối phương chết nhiều hơn. Giờ đây đội quan binh này vội vã tới Đông Sơn tỉnh, lại đi đường xa như vậy, hiện đang nghỉ ngơi, nửa đêm canh ba, chính là lúc ngủ say, chúng ta không động thủ, còn đâu cơ hội?” Đà chủ cầm đầu lạnh lùng nhìn đại doanh phía trước: “Huống hồ, lần này chúng ta đều là tinh nhuệ, đánh cho hắn trở tay không kịp.”